Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2014

MÌNH CÒN YÊU NHAU KHÔNG ANH ?

                                     


Từ khi nào anh nhỉ ,
Mình không nhìn mắt nhau ?
Từ khi nào anh nhỉ
Trái tim em không đau
Khi anh nói những câu
Làm tổn thương em nữa ?

Từ khi nào anh nhỉ
Em không còn rơi lệ ?
Không còn ngồi lặng lẽ
Đợi anh về đêm thâu ...
Không còn nói những câu
Dịu dàng và ấm áp  ?

Từ khi nào anh nhỉ 
Trái tim em tan nát ...
Những tháng ngày mỏi mệt
Giữa dòng đời tấp nập
Kế bên người - gần thật ....
Sao vẫn thấy đơn côi ???

Sao em thấy lẻ loi
Cho dù tim thổn thức
Mà em lại không khóc
Mà em không hờn giận
Em không còn vướng bận
Với tình người nữa chăng ?

Còn yêu nhau không anh ?
Mình còn yêu nhau không ?
Sao trống rỗng trong lòng
Sao con tim lạnh giá
Sao nhìn nhau lặng lẽ ...
Mình còn yêu nhau không ???

                                                KHOAI HÀ





Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

TRANG TIỂU THUYẾT VIẾT DỞ ...!

... Những năm tháng bắt đầu làm dâu của mẹ thật khó khăn vất vả . Ngày đó mẹ mới có 17 tuổi , nhưng với bản tính nhanh nhẹn và siêng năng nên mẹ vẫn cố gắng được mà không hề tỏ một chút thái độ mệt mỏi hoặc cãi lại mọi người . Một lần bà nội ốm, cậu em chồng lười nhác và khó chịu cau có thì nằm ở nhà dưới, thêm thằng cháu con anh cả đang tuổi ăn bột để ở nhà cho mẹ trông ,anh chị thì ra đồng ,  làm mẹ vô cùng vất vả . Mẹ vừa cơn nước cho cả nhà, vừa nấu cháo và chăm sóc bà nội , vừa giã gạo, nấu bột cho cháu. Cậu em chồng thì nằm trên giường cứ khạc nhổ một đống nước bọt ở chân giường để mẹ phải đi dọn  . Rồi còn công việc phơi rơm, phơi thóc trong sân khiến mẹ như con thoi từ nhà trên xuống nhà dưới, xuống bếp, ra sân ra ngõ v.v...Mẹ vất vả như thế, đến lúc bị sảy thai cũng ko hề biết . Mẹ kể lại rằng hôm đó lúc mẹ đang nấu bột cho cháu thì thấy người lạnh toát, máu cứ chảy ào ào, nhưng mẹ lại nghĩ mình đến ngày  thôi nên cứ mặc kệ và mẹ quỳ xuống trước bếp để nấu cho xong nồi bột của cháu . Đến khi mọi người biết thì mẹ đã bị sảy thai . Mẹ và mọi người cũng không hề nghĩ đến chuyện mẹ có thai vì bố chỉ ở nhà có 3 ngày đêm với cô dâu ! Mặc dù vậy me cũng không được nghỉ ngơi nhiều và lại tiếp tục những công việc của mình .
             Ngày tháng cứ thế trôi đi ... Mùa đông đầu tiên sắp đến, mẹ chỉ được bà cho một cái chăn chiên mỏng . Như thế là tốt lắm rồi, mẹ nghĩ thế . Mẹ sang nhà ông bác họ xin ông cho cắt những tàu chuối khô về mẹ tuốt ra và phơi lại cho thật khô để trải vào giường làm đệm . Cứ như thế , 4 năm xa chồng, thui thủi trong cô đơn, lăn lộn với những ngày tháng khó khăn vất vả giúp mẹ cứng cáp và trưởng thành hơn . Nhưng cũng chính vì thế mẹ được tất cả mọi người trong gia đình thương yêu và gần gũi, nên mẹ cũng thấy phần nào được an ủi !
       Rồi bố về phép sau hơn 4 năm xa nhà . Ở nhà ít ngày, bố nhìn thấy sự vất vả và cảm nhận được sự chịu đựng hy sinh của mẹ nhiều thế nào .Bố suy nghĩ và xin phép gia đình cho mẹ đi thoát ly . Cả nhà tuy lo lắng về sự thiếu vắng cô con dâu hiếu thảo sẽ khó khăn, nhưng vẫn đồng ý để mẹ đi thoát ly .
        Và bố đã xin cho me đi làm công nhân ở một trại chăn nuôi của tỉnh từ đó ...

                                 ( còn tiếp )